Chương 7: 7: Không Hổ Là Cậu. Chương trước Chương tiếp. Không coi trọng, đã hiểu chưa? Vừa dứt lời, Trình Thịnh đứng một bên xem náo nhiệt suýt nữa không giữ được thăng bằng, bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề. Mạc Thành Hoàn kinh ngạc nhìn thiếu niên trước “Cậu chủ sẽ đi Mỹ thật sao?” Cậu ghét em đến mức đấy sao? “Không phải chuyện của ngươi đâu.” Cậu chủ còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn ta, chỉ chăm chú vào tập tài liệu. Cậu chủ lúc tập trung làm việc thì cũng hảo quyến rũ nga~ Nhìn nghiêng còn vạn phần Tải iQiyi và xem đầy đủ các tập miễn phíTải App iQiyi: http://bit.ly/iqappvnThiếu Chủ Đi Chậm Thôi: https://i.qy.net/894cbt-46Thí sinh Ghi chú về lời bài hát Chậm lại đi em. Lời bài hát Chậm lại đi em liên tục được cập nhật đầy đủ các thông tin về nhạc sĩ, ca sĩ thể hiện, năm sáng tác, mp3 cũng như video clip (youtube) tại loibaihat.biz. [KrisTao][SA] "Cậu chủ a~ Chậm lại đi!" Bảng mục lục Chap1:Em có thể làm tất cả vì cậu chủ!Kể cả là nhảy vào nước sô để nguội . Chương 33 WARNING H ——————————————————————————- Từ vùng ngoại ô thủ đô Singapore, không mất nhiều thời gian để đến bãi biển Changi. Trên đường đi, ta đã vạn phần háo hức mà ngọ nguậy khắp xe, không say xe, cũng không buồn ngủ. Chỉ tò mò hướng ánh mắt về phía trước, chờ đợi một khung cảnh thiên đường sắp mở ra. Từ nhỏ đến giờ, đã từng ao ước được đến biển một lần, được đứng trên những bãi cát trắng mịn trải dài, được cảm nhận những làn sóng xô bờ vỗ nhẹ vào chân, được hít thở mùi vị của biển, của gió mát rượi… Bất quá còn có thể đi bộ một mình trên biển vào lúc bình mình hay lúc hoàng hôn, chắc chắn sẽ rất tuyệt a~ Chính là những mơ ước nhỏ bé chưa dám thực hiện, không ngờ cơ hội lại đến một cách bất ngờ như vậy… Nhìn từ xa đã có thể thấp thoáng thấy màu xanh ngọc tuyệt đẹp của biển Changi, mặt biển phẳng lặng phản chiếu ánh mặt trời như được dát một lớp thạch anh lóng lánh đến mê người. Mới chi là nhìn bao quát mà đã đẹp đến như vậy, quan sát ở khoảng cách gần không biết vẻ đẹp ấy sẽ mỹ lệ đến mức nào. “Đừng làm nháo.” Cậu chủ thấy ta khí thế bừng bừng, ngọ nguậy không ngừng như một đứa trẻ không chịu lớn, bèn dịu giọng ân cần, một tay buông khỏi tay lái nhẹ nhàng xoa đầu ta. “Sắp đến nơi rồi.” Càng đi càng đến gần biển hơn, tâm trạng ta vui vẻ và háo hức đến lạ. Đi dọc con đường rộng thênh thang rợp bóng râm của hai hàng cây bên đường, nhìn sang hai bên, một bên là khu dân cư mà chủ yếu là nhà hàng, khách sạn phục vụ du lịch, một bên là bãi biển. Còn có thể thấy loáng thoáng những hạt cát được ánh dương chiếu vào, lấp lánh vô cùng mà cũng đẹp vô cùng. Tâm trạng bồn chồn hồi hộp bây giờ chỉ có thể miêu tả bằng hành động dùng kéo cắt phăng cuộn len rối. Chính là muốn phi ra khỏi xe và lao xuống bãi biển phía đằng kia… “Cậu chủ cậu chủ ~ Mau xuống bãi biển kia đi!” Ta không ngừng chỉ tay về phía đằng xa kia, nơi có những hạt cát lấp lánh, có nước biển xanh trong. “Không.” Quá phũ! Cậu chủ vô cùng phũ! Cực kì phũ! Vạn phần phũ!! Tại sao lại từ chối thẳng thừng như vậy? Đừng nói với ta cậu chủ chỉ cho ta đi lướt qua bãi biển Changi xinh đẹp này rồi đi về chứ? Nếu đúng là như vậy, đích thị Ngô gia coi thường giá xăng quá rẻ, đóng góp rất lớn vào thu nhập của ngành kinh doanh xăng dầu… =.= Cậu chủ thấy tâm trạng ta từ 1000 độ C xuống còn âm 1000 độ C bèn bật cười. “Ngốc! Đừng có ủ rũ như thế. Phải đến khách sạn nữa rồi mới ra biển được.” “Yahoo~ Cậu chủ vạn tuế!” Ta đưa hai tay lên trời, làm bộ dạng chiến thắng. Khi nhận ra mình đã quá nhộn nhạo liền ngồi im ngoan ngoãn, không quấy cậu chủ lái xe. Cậu mà đổi ý thì giấc mơ của ta sẽ tan vỡ…Biển! Biển! Và biển! Nhìn xem, hai mắt ta không còn chữ nào khác ngoài “biển” nữa. TwT Đôi mắt đang sáng long lanh, như những hạt cát óng ánh ngoài kia vậy. . . . Hoàng hôn. “AAAAAAAAAA ~~~~ “ Cuối cùng thì Đào Đào ta cũng được đứng trên bãi cát đúng nghĩa. Vô cùng mềm mịn, như đã được tạo hóa sàng lọc kĩ. Cát có màu trắng hơi ngả vàng, đôi chỗ lấp lánh đến chói mắt. Đứng từ đây có thể nhìn rất rõ toàn cảnh, mọi thứ đều thu vào tầm mắt, mặt trời nhuốm đỏ, bầu trời cũng ngả màu cam, còn biển là sự pha trộn giữa vầng dương lúc hoàng hôn và bầu trời, tạo ra một màu đặc biệt dành cho biển, có chút đỏ rực bii thương, cũng có chút màu cam mạnh mẽ, khiến ta bị thu hút vô cùng mãnh liệt. Đôi đồng tử như dán vào cảnh mặt trời lặn hiếm có trong đời ấy. Quả thực, cảnh tượng này chỉ có trong phim ảnh, bây giờ đã được tận mắt nhìn thấy. Rất đẹp, vô cùng choáng ngợp. Bắt đầu bước chân lên những hạt cát đầu tiên, ta đã vội vàng cởi dép quẳng sang một bên, chạy một mạch về phía trước. Cậu chủ vẫn cái style lạnh lùng, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bước theo sau ta. Vừa chạy dọc bãi cát dài trắng mịn, vừa la hét ầm ĩ, bỏ qua tất cả ánh mắt ngạc nhiên lẫn kì thị của mọi người, ta cứ đạp lên dư luận mà sống thôi ~ Bãi cát dường như là vô tận, biển cũng thăm thẳm sâu không đáy. Bàn chân ma sát nhẹ nhàng với những hạt cát lấp lánh bên dưới, đem lại cảm giác man mát mà vô cùng mềm mịn. Xúc giác cảm nhận được từng làn gió vi vu mang theo muối của biển vào, vô cùng thích. Há miệng ra còn có thể cảm được vị mằn mặn đến tinh khiết. Nước biển trong xanh, ở khoảng cách gần nhìn thấy cả đáy. Quả không hổ là đất nước sạch nhất thế giới. Được hòa hợp với thiên nhiên là vô cùng thích. Chính vì vậy ta cứ mải mê chạy về phía trước, trong phút chốc đã quên mất còn cậu chủ đang đi dạo chầm chầm phía đằng sau xa tít kia. Vậy là mục tiêu đã thành công! Chính là thời điểm này nên tránh xa cậu chủ ra một chút. Vì vừa rồi ở khách sạn đã bị dọa cho xây xẩm mặt mày. Cậu chủ, dù có tiêu sái đến mấy vẫn là đàn ông, lại là người siêu nam tính. Ý ta ở đây là cậu có hormone nam quá nhiều. =.= Người đâu mà vừa bước vào phòng là đã đè ta xuống giường? Lại còn ngang nhiên hôn hít, sờ mó. Ấy là còn chưa kể cậu chủ xé toạc mất cái áo sơ mi của ta, làm ta phải thay áo phông trắng có hình con gấu trúc. Lại còn định luồn tay vào trong quần ta… Ai cho ~ Cậu chủ xấu! May mà ta kịp thời thoát được, thủ thân như ngọc. Chạy một lúc đã thấm mệt, ta mới đứng lại nghỉ một lúc rồi bắt đầu đi dạo chầm chậm để lấy sức. Được đi dạo một mình trên bãi biển, thực là một cảm giác tuyệt vời! Đến khi chân đã quá mỏi, không còn hơi sức để đi nữa, ta mới thả người ngồi phịch xuống bãi cát. Ngồi bó gối ~ Ngắm hoàng hôn ~ “Chạy nhanh vậy.” Cậu chủ cuối cùng cũng bắt kịp ta, cởi đôi dép xỏ ngón xuống nền cát rồi ngồi xuống bên cạnh ta. Không biết có phải tại ta đa nghi quá hay không như dường như trong mắt cậu chủ vẫn còn ánh nhìn đầy tham luyến đến nổi gai ốc… Ta không nói gì, chỉ nhìn cậu chủ bằng ánh mắt dè dặt và sợ sệt, sau đó lại tiếp tục hướng mắt về phía vầng dương đỏ rưc đang như chìm dần xuống biển, báo hiệu khoảnh khắc của ngày tàn. Không gian nhuốm màu đỏ cam, tâm hồn con người cũng yên bình đến kì lạ. “Có thích không?” Cậu chủ ánh mắt vẫn đang hướng về phía biển, không nhìn ta nhưng ta biết là đang hỏi mình. Chất giọng nhẹ nhàng ôn nhu khác thường phá tan bầu không khí im lặng có chút bi thương, do ảnh hưởng của sắc trời. “Có, rất rất thích!” Ta không chần chừ mà gật đầu ngay tức khắc. Cư nhiên, giữa hai bên chẳng ai nói tiếp, câu nói cuối cùng còn vọng mãi. Có lẽ do khung cảnh ảm đạm này cũng làm tâm trạng man mác hơn, ta cảm thấy có vẻ như cậu chủ đang có rất nhiều suy nghĩ khó đoán, rất nhiều cảm xúc xen lẫn trong đôi mắt màu nâu café đặc kia. Khuôn mặt tuyệt mĩ ấy, thân ảnh thu hút ấy… Làm ta phải rời mắt khỏi cảnh mặt trời lặn từng mong mỏi được nhìn thấy chỉ để hướng ánh mắt về phía cậu chủ mà ngắm nhìn thỏa thích. Cậu chủ cũng không hề biết ta đang nhìn lén cậu, từ góc độ nghiêng này, trông cậu còn đẹp vạn phần. “Cậu chủ…” “Ừm?” “Cảm ơn cậu vì đã đưa em đến đây.” “Ngốc! Có gì mà cảm ơn? Chỉ là đi chơi thôi. Nếu em thích, lần sau sẽ đi tiếp.” “Lần đầu tiên được đến đây, còn là lần đầu tiên đi biển, em thấy rất hồi hộp và háo hức. Từ nhỏ đã có ước muốn được đến biển để ngắm nhìn, để đi dạo một mình trên bãi biển, bất kể lúc nào, dù là bình minh hay hoàng hôn.” Chợt, bàn tay bị một bàn tay khác nắm lấy. Cảm giác ấm áp và ngot ngào len lỏi qua các ngón tay, ngập tràn trong não bộ, tim theo phản xạ đập nhanh hơn rất nhiều. Nhưng tâm trạng lại vô cùng bình yên, êm đềm và dịu dàng. Như sắc đỏ đã tàn của vầng dương, như sắc cam dịu nhẹ của mặt biển. Bàn tay ấy vẫn tiếp tục nắm, không có ý định buông ra. “Em nói muốn đi dạo trên biển một mình?” “Vâng.” “Đừng đi một mình, ta sẽ đi cùng em.” Sẽ đi bên cạnh ta, tay trong tay ấm áp chứ? Sẽ mãi bình đạm và yên ổn như thế này chứ? Chỉ là tham lam hơn một chút, không chỉ là trên bãi biển, không chỉ là ngắm hoàng hôn. Muốn cùng cậu chủ đi đến tận cùng Trái Đất, muốn cùng cậu chủ ngắm nhìn tương lai. Liệu ước muốn này phải chăng quá xa xỉ? “Cậu chủ nói thật chứ?” “Ta hứa.” Không mong mỏi xa vời nữa. Chỉ cần thế này thôi, chỉ cần đi dạo trên bãi biển là được rồi. Sẽ mãi nắm tay như thế này. Sẽ không bao giờ buông ra. Mong là vậy. ~~~**~~~ “A….. Nhanh nữa lên cậu chủ… Mạnh nữa lên đi a~~” Trong căn phòng xa hoa bậc nhất khách sạn, ánh đèn lung linh sáng rực, gió từ biển thổi vào mát rượi lại có tiếng rên rỉ đâu đây vang lên không ngớt, đứt quãng, ám muội và vô cùng kích thích nếu ai nghe thấy. Nhưng hiệu quả cách âm lại vô cùng tốt nên nếu có hét đến rách màng nhĩ cũng không có ai bên ngoài nghe thấy được. Kể ra cũng đáng tiền của, căn phòng đắt tiền nhất, đẹp nhất, sang trọng nhất cái khách sạn The Sea 5 sao này ở vị trí tuyệt vời nhất của khách sạn, từ ban công hình vòng cung có thể nhìn ra phía biển. Vì vậy bao nhiêu gió từ biển thổi vào đều có thể cảm thấy được hết. Khung cảnh vô cùng khoáng đạt. “Ôi… Thích chết mất… Cậu chủ nhanh hơn nữa nữa nữa đi a~” “Đào Đào, em biến đi!” Cậu chủ tuy là mắng nhưng mười phần thì chín phần là chan chứa yêu thương. “Đấm lưng mỏi tay quá!” “Haha, ai bảo cậu chơi bài thua em chứ?” Ta lè lưỡi, khuôn mặt tạo một vẻ mặt hài hước. “Cậu chủ chơi bài gà quá!” “Đồ ngốc! Chính là ta nhường em.” Cậu chủ với lấy cái gối trắng múp míp đè lên đầu ta. “Nói ai chơi gà hả? Hả? Hả?” Mỗi một chữ “Hả” lại đi kèm với việc một chỗ trên cơ thể bị véo đến đau điếng. “A!! Đau em a~” “Bây giờ ta hỏi gì cũng phải đồng ý, không thì ta sẽ không bỏ tay ra đâu.” Trên khuôn mặt đẹp trai hiếm có khó tìm kia là một nụ cười chứa đầy sự nham hiểm. Những giọt nước trên tóc vẫn còn nhỏ tong tong, mái tóc ướt làm cho cậu chủ càng thêm câu dẫn gấp bội. “A~~ Vâng…vâng… Cậu chủ nhẹ tay thôi.” Má trái bị cậu véo cho sắp xệ xuống như mấy thím già già đến nơi rồi… Chung quy là ta có bao giờ dám nói không đồng ý với cậu chủ đâu mà. “Tốt. Nghe ta hỏi đây. Từ bây giờ chơi bài có nhường ta không?” “….” Ta mắt tròn mắt dẹt nhìn cậu chủ cứ như một đứa trẻ con 5 tuổi. “Có có có, em sẽ không để cậu thua nữa.” “Còn nữa.” Cậu chủ ghé khuôn mặt sát lại gần ta, hơi thở đều đặn phả ra không khí mùi bạc hà vô cùng dễ chịu. “Có yêu ta không?” Ta…… Trước đây đã từng ngộ nhận rằng lòng trung thành của một người hầu với cậu chủ của mình là yêu. Chính là trước đây đã từng ảo tưởng như thế. Nhưng bây giờ, có lẽ ta đã xác định được tình cảm của mình rồi. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra như thế… “Rất yêu cậu. Rất rất yêu.” Một khi đã yêu sẽ yêu hết mình, đến khi cậu chủ không còn cần ta nữa, ta vẫn sẽ tiếp tục yêu cậu. Dù biết mối quan hệ này là đặc biệt cấm kị, nhưng liệu rằng ta có thể ngăn cản được trái tim mình sao? Thứ tình cảm tội lỗi này, đáng ra không nên có, nhưng biết làm sao được, sự liên kết và ràng buộc đã ăn sâu vào trong từng mạch máu không ngừng chảy, trong từng nhịp thở, như ngọn lửa bùng lên không bao giờ tắt. Tình yêu của ta với cậu chủ, rốt cuộc cũng là tình yêu đơn phương. Ta dù ngu ngốc cũng hiểu rõ cậu chủ không phải là một con người bình thường. Cậu là Ngô Diệc Phàm, là con trai cả của Ngô gia, là chủ tịch tập đoàn Ngô thị, cậu còn cả một tương lai ở phía trước, còn sự nghiệp, còn gia đình, còn rất nhiều người môn đăng hộ đối với cậu. Còn ta, ta là gì chứ? Là Hoàng Tử Thao. Đúng, cũng chỉ là một cái tên. Nó tầm thường như thân phận của ta vậy. Chỉ là một gia nhân, một người hầu trung thành. Dù có đi bên cạnh cậu chủ, thân phận nhỏ bé ấy vẫn chính là nó, không thể nào thay đổi được. Ta, có lẽ, với cậu chủ có duyên nhưng không có phận. Bàn tay vụng về với lấy cái gối rồi úp mặt xuống, che đi đôi mắt đã đỏ hoe. Ta thật là… chỉ một vài ý nghĩ đã trở nên ủy khuất và dễ khóc như thế này. Cậu chủ cứ nghĩ ta xấu hổ bèn nhẹ nhàng xoa đầu ta. “Cậu chủ… Em hỏi cậu một câu thôi được không?” Từng câu từng chữ chìm nghỉm vào trong chiếc gối múp míp, ta thực sự không muốn để cậu chủ nhìn thấy vẻ mặt ta lúc này. Rồi sẽ lại hỏi ta bằng được, sẽ vô cùng rắc rối… “Ừm?” Cậu chủ đối xử với người ngoài bao nhiêu thì đối xử nhẹ nhàng và ôn nhu với ta bấy nhiêu, làm ta không khỏi hoang mang, luôn thắc mắc rằng liệu những cử chỉ ân cần đó có phải là mơ? “Cậu chủ… có yêu em không?” Giọng ta lí nhí dần. Tim nhảy lên một cái rồi đập bình bịch liên hồi. “Dù chỉ là một chút thôi…” Một chút của một chút của một chút thôi…. đã từng rung động, từng có cảm giác với ta chưa? “Chính là…” Cậu chủ khẽ luồn tay vào tóc ta, giũ giũ nhẹ cho tóc mau khô. “…yêu em từ cái nhìn đầu tiên.” Hả? Gì cơ? Ta có nghe nhầm không? Ta vội ngẩng mặt nhìn cậu chủ. Ánh mắt cậu hiếm khi ôn hòa như thế này. Câu nói ấy… đã từng rất mong cậu chủ sẽ nói với ta, dù chỉ là trong mơ cũng được. Bây giờ thực sự muốn cậu chủ véo má ta thêm lần nữa đề xác thực xem đây có phải là mơ không. Chỉ vì nó quá mờ ảo, quá vô thực. “Biết không? Từ lần đầu tiên gặp em đã muốn sở hữu em là của riêng mình.” Bất chợt, cậu chủ đặt lên trán một nụ hôn nhẹ nhưng vô cùng ngọt ngào. “Chỉ khi đánh mất em vài lần, ta mới nhận ra em quan trọng đến nhường nào.” Thiên Lôi a~ Có thể dùng phép đánh ta một cái đen thui được không?…. Hình tượng cậu chủ tiêu sái, trong phút chốc đã biến mất. “…” Ta vô cùng bối rối, không biết nên làm gì tiếp theo, đành vụng về ôm lấy cổ cậu chủ mà siết nhẹ, thể hiện cảm xúc hỗn loạn vô cùng khó nói bây giờ của ta. Cậu chủ vùi đầu vào hõm cổ, hơi thở nhè nhẹ hương bạc hà cứ vấn vit quanh đây, làm ta cũng ngây ngất không kém. “Chúng ta bắt đầu lại đi.” “Đồng ý hai tay hai chân!” Ta không thể kiềm chế nổi sự phấn khích, hôn chụt lên má cậu chủ, đôi mắt đã nhòe nước từ bao giờ. . . . Căn phòng sáng đèn lung linh giờ chỉ còn lại ánh đèn ngủ dịu nhẹ màu mận tím bao phủ khắp. Gió từ biển thổi không ngừng, len lỏi qua các kẽ lá, tạo nên tiếng vi vu vô cùng thu hút. Màn gió cũng bị thổi bay, gió lùa vào trong phòng, chiếc chuông bạc treo trước ban công cũng reo lên leng keng, âm thanh vô cùng sinh động. Cậu chủ nhào vào người ta ngay tức khắc. Không cần bàn cãi gì nữa, cậu chính là đang muốn ăn tươi nuốt sống ta. “A~ Cậu chủ buông em ra!” Đã giãy giụa đủ các thể loại nhưng vẫn vô ích. Bàn tay cậu nắm lấy bàn tay ta rất chặt. Hai hơi ấm hòa quyện làm một, làm ta thấy ấm áp hơn bội phần. “A… Em muốn xuống bãi biển chơi, gió mát lắm cậu!” Chính là đang tìm mọi cách thoát khỏi cậu chủ ác ma Đôi môi vẫn tiếp tục lướt qua vành tai, để lại một xúc cảm nhẹ nhàng mà ôn nhu. “Giờ này xuống biển mà chơi với ma à?” Kế hoạch A thất bại. Cần phải triển khai kế hoạch B thôi. “Cậu chủ, em quên đồ dưới nhà hàng của khách sạn rồi.” “Mai lấy cũng được.” Vẫn tiếp tục hôn hít, sờ mó lung tung làm ta không chịu nổi mà ngọ nguậy dưới thân cậu. Khoảng cách này… Thực sự thấy tim nhảy cha cha cha nha~ Cả thân ảnh của cậu chủ thu hết vào tầm mắt, giống như một bảo vật quý giá, một cực phẩm vô cùng hiếm. Ta e rằng chỉ cần nhìn thêm một chút nữa là hai mắt sẽ nổ đom đóm mất, và tiếp tục hít thở bầu không khí tràn ngập mùi hương của cậu chủ sẽ khiến ta chảy máu mũi mất! Cậu chủ không biết đâu, cậu đao kiếm vô tình nhưng mà cũng đủ sát thương đối phương đến chết rồi… “Em ra ngoài kia hóng gió đây! Bye cậu! Cậu chủ ngủ trước đi!” Sau đó dùng hết sức lực đạp cậu chủ sang một bên rồi phi thân ra ngoài ban công với tốc độ ánh sáng, không quan tâm vẻ mặt cậu đang bất ngờ đến mức khó tin. Chắc chắn mặt cậu đang viết đầy Sao ngươi dám cự tuyệt ta’ Bên ngoài gió thổi lồng lộng muốn bay người luôn, khách sạn The Sea ở gần biển nhất, có view đẹp nhất nên chịu ảnh hưởng của biển nhiều nhất. Chính vì thế mà ta đang phải bám chắc vào lan can để không bị gió thổi bay. Aaaaa….. Gió thổi lạnh quá! Mặc dù đang là mùa hè a~ Nhưng mà ta chỉ mặc độc chiếc áo choàng bằng tơ tằm mỏng dính thôi, có thể coi là đồ ngủ. Gió rít mạnh qua những kẽ lá, thổi màn gió bay phần phật, chuông kêu ầm ĩ muốn nổ tai. Khung cảnh oanh tạc và thảm hại. Thực quá điên rồ khi chạy ra ngoài này. Đáng ra ta nên mặc thêm chiếc áo khoác rồi mới ra đây. “Choàng vào.” Cậu chủ như con ma đã đến bên ta từ lúc nào, lấy chiếc chăn mỏng quàng lên người ta, làn da mát lạnh sau đó ấm dần. “Đồ ngốc mới ra đây.” Đúng là chạy đi đâu cũng không thể thoát được cậu chủ vạn tuế, chắc chỉ có nước nhảy từ đây xuống mới thoát được. Nhưng mà ta còn yêu đời lắm! TwT Cậu chủ chỉ nhẹ nhàng đứng cạnh ta, cứ nghĩ cậu chủ sẽ giận dỗi vì ta dám đạp vào bụng cậu mà cự tuyệt, nhưng cậu không hề nói gì, làm ta cũng không biết phải mở miệng ra sao. Bao nhiêu lí do giải thích bị trôi ngược xuống bụng. … Đúng là chỉ nghiêm túc được một chút thôi, cậu chủ đã trở về với trạng thái ban đầu xấu xa và biến thái. Đôi tay vòng qua eo ta, ôm chặt. Cậu chủ ôm rất ấm nên ta cứ để yên vậy thôi, thực sự như tân lang tân nương mới bái đường ấy. Nhưng đáng ra ta nên lường trước được hậu quả mới phải, phải nghĩ ra mọi trường hợp biến thái có thể xảy ra. Nhưng cậu chủ vẫn biến thái hơn ta n cấp độ, vì vậy dù đã nghĩ ra mọi cách chống đối nhưng vẫn không thể theo kịp cái đầu óc của cậu. Ai mà ngờ được rằng… Cậu chủ sẽ bế thốc ta lên đặt trên lan can chứ… “AAAAAAAA!!!!! Cậu ơi bế em xuống!!” Chỉ một chút bất cẩn là sẽ rơi xuống như chơi. Có ai biết đây là tầng mấy không? Thưa rằng đó là tầng thứ 7 đó a~ “Nào tiểu bảo bối, nói đi. Em muốn sống hay muốn chết?” Đôi mắt tình tứ chứa đầy nguy hiểm nhìn ta vẻ nghịch ngợm. Cậu chủ như thật như đùa, không biết phải làm sao nữa. “A…a….Em muốn sống…muốn sống… Em chưa muốn chết, cậu chủ thả em xuống đi!” Bàn tay vẫn ôm chặt lấy cổ cậu, buông ra bây giờ là tan xác! “Ừ. Ngoan lắm.” Cậu chủ liên tục rải những nụ hôn nhẹ xuống, từ trán rồi đến mũi, đến môi. Dây dưa một hồi, môi quyện môi, lưỡi quấn lưỡi, đôi môi câu dẫn mới tiếp tục thăm dò xuống chỗ khác. Đến cổ, đến xương quai xanh. Cậu chủ còn cố tình cắn cắn xương quai xanh, làm ta phải bật ra những tiếng rên rỉ không ngừng. Quả thực ở độ cao tầng thứ 7 này tuy vô cùng sợ, nhưng được đôi tay vững chắc của cậu chủ ôm lấy làm ta không còn để ý gì đến nỗi sợ kia nữa, chỉ tập trung phối hợp với cậu chủ. Khách quan mà nói, tư thế này vô cùng kích tình a~ Nụ hôn ngày càng gấp gáp dần. Và cũng ngày càng câu dẫn hơn. Chiếc chăn mỏng đang quàng kín người giờ bị kéo trễ xuống tận khuỷu tay, chiếc áo choàng mỏng dính kia cũng bị kéo tuột xuống không thương tiếc. Cả nửa thân trên bị gió thổi lạnh muốn chết, bèn sống chết cũng phải ôm chặt lấy cậu chủ, tìm chút hơi ấm duy nhất. “Cậu chủ… Em lạnh.” “…” Cứ nghĩ cậu chủ sẽ dừng lại chứ, nhưng mà cậu vẫn tiếp tục ôm ta thật chặt, hôn ta thật mạnh liệt. Nụ hôn như muốn đốt cháy cơ thể ta. Sau đó thì xốc ngược ta lên vai cậu, đi vào trong phòng. Đừng có vỗ mông người ta! Vào phòng đúng là ấm áp hơn hẳn. Ánh đèn màu mận tím quyến rũ phủ lên khắp căn phòng, lên cả người cậu chủ. Khác với không gian lãng mạn và nhẹ nhàng, cậu chủ lại bừng bừng trông thấy. Đấy là còn chưa nói đến việc cậu quẳng ta xuống giường sau đó thì đổ ập người mình xuống. Cơ thể vừa bị đè nặng, vừa bị hôn đến xây xẩm mặt mày, như bị rút cạn không khí. Ta vội ngửa đầu ra sau để hít thở, lại bị cậu chớp thời cơ hôn lên cổ, lên yết hầu. Bàn tay không ngừng cởi sạch đồ trên người ta. Khi đã không còn gì trên người ta, cậu chủ mới thỏa mãn nhìn ta một cách mê đắm rồi lại nhào xuống, vùi đầu vào ngực ta. Những ngón tay hư hỏng lướt nhẹ trên da, vừa thấy tê tê lại vừa thấy nóng bỏng. Cậu chủ không ngừng liếm liếm điểm nhỏ trước ngực rồi lại cắn đến dựng đứng lên, bàn tay kia vân vê điểm còn lại, cấu véo đến căng tức. Ta vừa rên rỉ không ngừng, vừa quằn quại dưới thân cậu chủ. “A….a….ưm…..” Tiếng thở dốc dụ hoặc vẫn tiếp tục vang lên không dứt. Khi đã dày vò cơ thể ta chán chê, tay cậu luồn xuống dưới hạ thân mà vuốt ve. Cơ thể ta run lên từng hồi, bàn tay đặt trước ngực cậu càng găm sâu xuống để kìm nén tiếng rên rỉ. Hạ thân bị cậu chủ xoa nắn, vuốt ve đến dựng đứng. Cơn khoái cảm chưa dứt, cậu chủ đã chạm nhẹ xuống điểm huyệt nhỏ nhạy cảm dưới hạ thân. Toàn thân ta giật nảy lên, sự thèm khát đột nhiên truyền đến não bộ, người vẫn không ngừng run bắn và mềm oặt. Cậu chủ nhẹ nhàng dùng một ngón tay tách những thớ thịt hồng ở cửa huyệt rồi len lỏi đút ngón tay vào. Ta kêu khẽ lên, bàn tay chuyển sang nắm lấy tóc cậu, một cảm giác mát rượi xuất hiện. Đồng thời là cảm giác đau đớn và sung sướng đan xen khi cậu chủ thăm dò nơi nhạy cảm nhất của cơ thể. Rồi dần dần, 2 ngón tay, 3 ngón tay đã bị huyệt nhỏ nuốt lấy. Cảm giác hỗn loạn, vừa đau tức nhưng lại vừa khao khát được cọ xát sâu hơn… Ta chủ động cởi áo choàng tắm của cậu, bàn tay không nghe lời, cứ tiếp tục chạm vào dục vọng nóng bỏng của cậu chủ đang thèm khát được giải tỏa. Lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm rồi cho cả cự vật đó vào miệng. Ta vụng về lên xuống, không biết làm thế nào để cậu chủ thấy hài lòng. “Bảo bối hư quá rồi đấy.” Cậu chủ vừa luồn tay vào tóc ta, vừa thở dốc nói. Khi cậu chủ đến mức giới hạn, cậu vội vàng đè ta xuống đệm, tách hai chân ta thật rộng. Ta biết, điều gì tới cũng sẽ tới. “Đêm nay em là của ta. Ta sẽ phạt chết em luôn.” Cậu chủ khó nhọc nói trong tiếng thở dốc đầy mị hoặc. Cả dục vọng đàn ông to lớn của cậu chủ đâm thật mạnh vào cửa huyệt nhỏ. Ta cào mạnh lên cánh tay của cậu chủ, hét lên một tiếng. Sau đó, cậu chủ đã làm rất chậm, nhẹ nhàng và ôn nhu, đợi đến khi ta hết đau mới tăng tốc độ. Từng cú thúc nhanh dần, đem lại nhiều khoái cảm hơn. Tiếng rên rỉ không ngừng hòa quyện với tiếng thở dốc, âm thanh dâm mĩ tràn ngập cả căn phòng. Một lúc sau, cậu chủ gầm nhẹ, đồng thời rút hạ thân ra khỏi người ta. Chất dịch đục bắn ra, cùng lúc đó ta cũng giải thoát dục vọng của mình. Cả thân ảnh cậu chủ đổ ập xuống đệm. Cả hai đều nhễ nhại mồ hồi và vô cùng mệt, nhưng cũng rất thỏa mãn. Ta vụng về vòng tay qua người cậu chủ và ôm lấy. Hồ như có thể cảm thấy cậu chủ đang mìn cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu ta. “Hôm nay em ngoan lắm.” Rồi hôn khẽ lên trán. “Mệt không? Ngủ thôi.” Cả căn phòng chìm vào bóng tối, ngập tràn trong yêu thương. ———————- End chương 33———————- Hường chết chưa?? = Dài muốn chết luôn I've Fallen for You Episode 1Chinese MainlandMysteryRomanceDramaComedyYouthSweet LoveCostumeMandarinAncient Yu Shuxin, a popular trainee of Youth With You 2, performs a lovely role again. The lovely girl works together with handsome and popular actors Li Yichang and Luo Mingjie to solve unusal cases!Actor1-241-24123456789101112131415161718192021222324Chinese MainlandMysteryRomanceDramaComedyYouthSweet LoveCostumeMandarinAncient Yu Shuxin, a popular trainee of Youth With You 2, performs a lovely role again. The lovely girl works together with handsome and popular actors Li Yichang and Luo Mingjie to solve unusal cases!Actor Ta vội vội vàng vàng, vắt chân lên cổ mà chạy xuống cầu thang, suýt nữa thì trượt chân, suýt nữa thì răng môi lẫn lộn… Hôm qua bị cậu chủ sàm sỡ vô cùng mạnh bạo Hôm nay thì tay chân như rã rời ra. Chính là vì bị cậu chủ hút hồn câu dẫn nên cái đầu bã đậu của ta cũng quên không cài đặt báo thức, sáng nghe tiếng chim muông bay qua cửa sổ, ánh mặt trời chiếu đến chói cả mắt mới tỉnh dậy được. Nhìn đồng hồ đã là 7 giờ hơn…. Sao có thể ngủ nhiều như thế a~~ Là hôm qua đã bị thượng cho không thể nhắm mắt nổi….. Nhìn thấy cậu chủ đang ngồi yên vị trên chiếc sofa màu vỏ quýt trước cái tivi 100 inch to khủng bố xem thời sự buổi sáng. Từ góc độ này rất dễ bị cậu chủ nhìn thấy nên ta nhẹ nhàng, rón rén từng bước một để chuồn xuống bếp mà không bị cậu chủ phát hiện. Gia nhân mà dậy muộn hơn cả chủ nữa thì không còn gì để nói…. “Tiểu Đào.” Tiếng gọi vô cùng êm tai và du dương cất lên, nhưng chính là làm cho ta giật thót tim, đầu óc không thể nghĩ được nên làm gì tiếp theo, chạy một mạch đi hay không? Nhẹ nhàng, êm ái… Ta chuồn đây… “Quay lại.” Hơ… “Dạ, thưa cậu chủ.” Ta đành lặng lẽ nuốt nước bọt vào trọng bụng, khúm na khúm núm đến bên cậu. “Cậu chủ đêm qua ngủ có ngon không ạ?” Bổn phận của một người hầu là phải hỏi xem cậu chủ của mình đem qua có an giấc không. Cậu chủ đang chăm chú xem ti vi, ta cũng tò mò nhìn lên, thường thì bản tin thời sự buổi sáng sẽ nói về mấy cái tập đoàn ABC công ty XYZ gì đó. Chán muốn chết luôn! Nhưng mà hôm nay lại đặc biệt nói về Ngô Thị – tập đoàn quốc tê toàn cầu của Ngô gia, TV lại đang chiếu chính diện hình ảnh cậu chủ vạn tuế của ta đang bước ra từ công ty chính, xung quanh là phóng viên đứng chen chúc, tay máy ảnh, tay máy quay, tay giấy bút… Cái TV 100 inch rất có công dụng trong việc zoom toàn bộ khuôn mặt của cậu chủ lên cả cái màn hình lớn. Thân hình cao lớn và hoàn hảo, dáng vẻ tiêu sái, khuôn mặt thì thập phần lạnh lùng và lãnh đạm. Nói xem, có giống mấy sao Hàn ở sân bay không chứ? Chỉ thiếu mỗi cảnh các em gái, các chị, các mẹ lớn tuổi cầm băng rôn “I love Wu Yi Fan”, vẫy lightstick lấp lánh, đồng loạt hô “Ngô Diệc Phàm! Ngô Diệc Phàm!” Đồng thời lúc đó trên TV còn chiếu cả hình ảnh của… Kim Chung Nhân? Cũng nhờ thời sự mà ta nhìn thấy bộ dạng của hắn nếu không thì thực sự không nhớ mặt hắn tròn méo thế nào nữa… Chỉ tiếc một điều cái cô xinh xinh đang nói trên TV kia toàn nói tiếng Anh, thế nen ta một chữ bẻ đôi cũng không hiểu. Cậu chủ vô duyên vô cớ, thản nhiên giơ chiếc điều khiển lên, tắt phụt một cái. Người đâu mà xấu xa! Vẫn vẻ mặt thản nhiên như không, ý cười trong mắt cậu chủ nhìn thấy rõ. Khóe môi cong lên một biên độ rất hoàn hảo, ánh mắt ám dục lướt từ đầu đến chân ta. “Đêm qua ngủ ngon chứ?” “…” Cậu chủ mặt hớn thế kia, chắc là đêm qua giải phóng được nhiều năng lượng đây. Còn ta, ngủ ngon cái nỗi gì chứ? Chân tay như muốn rụng rời ra luôn. Thực chỉ muốn hét vào mặt cậu chủ là cái đồ dâm mỹ ham muốn không đáy! Nhưng ta vẫn còn rất yêu đời, ta chưa muốn chết, đành cúi mặt xuống một cách bất lực. “…Rất ngon ạ.” Chương 44 ————————————————————————————————————– Có lần đã từng đọc ở đâu đó… Cũng có thể là từng nghe ai đó nói… Hoặc xem ở đâu đó rằng… …Mà cũng có thể là tự ta bịa ra rằng…..  ̄▿ ̄ . Hai con người, một khi đã được định mệnh sắp đặt ở bên nhau, dù có xa cách đến mấy, vẫn sẽ gặp lại. Bởi vì chính là định mệnh. . Hẳn là định mệnh ~ Ta ba năm trước đã chạy trốn khỏi hạnh phúc đang dang dở, chạy trốn khỏi người mà ta yêu thương, thế nào mà bây giờ vẫn gặp lại người đó, còn có ý định hàn gắn yêu thương. Cái này người ta gọi là trùng phùng? Hay là oan gia ngõ hẹp? TTwTT Thực ra vẫn còn rất nhớ, rất yêu, không thể gọi là oan gia gì đó. Nhưng mà cái định mệnh chết tiệt! 〜 ̄△ ̄〜 Gặp lại nhau không có nghĩa là một phát lên giường rồi làm tình, không có nghĩa là đeo bám nhau như kẹo cao su… Nhưng mà cái con người kia định nghĩa như vậy a~ Thật tội lỗi cho một tâm hồn trong sáng là ta… Ngô Diệc Phàm, tổng tài của tập đoàn Ngô thị, quý tử của Ngô gia, nổi tiếng trên thương trường cũng như tình trường, bằng chứng là đưa Ngô thị lên làm tập đoàn xuyên quốc gia đứng hàng top trên thế giới bằng hai bàn tay của mình, còn bằng ngoại hình xán lạn đẹp rạng ngời quyến rũ thì đã có rất nhiều các em, các chị, các mẹ theo đuôi đòi chết… cuối cùng lại vướng vào lưới tình với một người như ta. Chính là NHƯ TA! Là ta không xứng… . Thôi khỏi nhắc lại chuyện cũ đi! Ba năm trôi qua rồi đó ~ Mọi thứ cũng đã khác mà. . Thực ra, lòng vòng một hồi, vẫn chỉ là quay về trọng điểm chính hôm qua đã tình một đêm với Ngô Diệc Phàm trong khách sạn năm sao. Và bây giờ vẫn chưa thoát ra được! Ta cứ nghĩ, cởi quần áo cho anh sàm sỡ một chút, rồi sau đó sẽ được trả lại Diệc Tử, ai dè bị thượng cho lên bờ xuống ruộng, lại còn kiệt sức rã rời, ngủ qua đêm với anh… Thật sự thấy rất giống như bị cướp đi lần đầu tiên TT^TT Đau muốn chết… Đến giờ vẫn còn đau thắt lưng ê ẩm… . . Nhưng mà Phàm hành hạ thân xác ta chưa đủ hay sao còn thông đồng cấu kết với Diệc Tử để con bé bán đứng ta a? ╥﹏╥ Con nhóc chỉ vì chú đẹp trai’, chỉ vì mấy que kẹo mút mà đã nhất nhất nghe theo lời anh như vậy… Cái gì mà ngày nào cũng đến chơi? Bộ quấy ta như vậy chưa đủ hay sao? Dù sao đi nữa vẫn có cảm giác sắp có điềm gở… . “Con nói xem, chú nên đến chơi với con lúc nào?” “Mọi lúc a~~” “Thật sao? Daisy ngoan quá! Chú có thể gọi con là Diệc Tử được không?” “Có ạ ~ Baba nói, tên con là ghép bởi tên baba và tên người mà ba yêu nhất ~” Nghe con nhóc ấy nói đến đó, ta đột nhiên chột dạ, luống cuống ôm con bé thật chặt. “Diệc Tử! Chúng ta mau về thôi.” Nhưng Phàm có vẻ không buông tha cho con bé, tiếp tục dịu giọng hỏi han, ánh mắt chợt xẹt qua người ta có chút nghi ngờ. “Diệc Tử, con có biết người đó là ai không?” Diệc Tử ngây ngô lúc lắc cái đầu. “Con không có biết nha.” Phù ~ May muốn chết! Suýt nữa thì lộ hết bí mật xuyên lục địa của ta… . Phàm bắt đầu chuyển ánh mắt về phía ta, trong đôi đồng tử màu nâu café thấp thoáng vài tia nhìn thú vị. Một tay anh khẽ nâng cằm ta lên, nở nụ cười đắc chí. “Nói xem, chính là Diệc Phàm và Tử Thao. Phải không?” Giống như đứa trẻ con bị phát hiện nói dối, tim ta đập bình bịch, toát mồ hôi lạnh. “Nói nhảm! Ai thèm ghép với tên anh?” “Này, đừng có cắn môi, như thể tố cáo em nói dối vậy.” Phàm khẽ nháy mắt, trông lại càng hảo hảo câu dẫn . Trong trường hợp bế tắc này, ta chỉ còn có thể phán một câu xanh rờn ~ “Là Diệc Hưng và Tử Thao. Anh đừng có mà nằm mơ ~” Thật tội lỗi khi phải nói dối như vậy, nhưng nếu một lời nói dối mà không ảnh hưởng đến hạnh phúc của cả hai thì rất đáng phải nói. Như ta, ta có thể sống tiếp như đã sống ba năm qua vậy, không có Phàm mà vẫn sống tốt. Như Phàm, anh vẫn có thể tìm một nữ nhân xinh đẹp môn đăng hộ đối kết hôn để sinh con nối dõi tông đường. Cuộc gặp gỡ lần này, coi như là trái đất tròn đi ~ Và đêm ân ái hôm qua, cũng coi như là say rượu mất hết lí trí. . Phàm nghe đến cái tên xa lạ thì khẽ nhíu mày khó chịu, thực ra đến ta cũng chẳng biết đó là ai… TTwTT Chỉ là trong đầu đột nhiên xoẹt qua cái tên lạ hoắc đó. Còn Diệc Tử mơ hồ nghe thấy cái tên dở hơi cám lợn ở đâu ra cũng lấy làm lạ, quay phắt đầu lại nhìn ta đầy ngạc nhiên. Ta sợ con bé hỏi ngu ngơ một câu cũng có thể đổ bể kế hoạch, liền cầm que kẹo mút ấn vào miệng nó rồi ôm con bé trong lòng thật chặt. “Em nói ai cơ?” Sắc mặt đang vui vẻ đột nhiên sa sầm. “Là Diệc Hưng a… Trương Diệc Hưng…” Ta run rẩy nhìn về phía con người kia. Chính là chỉ cần thay chữ Nghệ trong Nghệ Hưng thành Diệc Hưng là đã tạo ra được một người chồng hoàn hảo. Nghệ Hưng, em xin lỗi TTwTT Diệc Tử, baba xin lỗi. =w= Nhưng vì sự yên bình của mọi người, ta buộc phải làm vậy. . . Phản ứng của Phàm không như ta tưởng tượng, anh chỉ nhẹ nhàng thì thầm với Diệc Tử rồi nhờ thư kí dẫn con bé xuống khu vực sảnh lớn của khách sạn chơi đùa. Ta nước mắt lưng tròng nhìn theo Diệc Tử mà không thể nào làm gì được, ta cũng muốn được ra khỏi căn phòng này a~ ╥﹏╥ Con nhóc quỷ này, dám bán đứng ta nha… Ngay sau khi vui vẻ tiễn con nhóc ra khỏi cửa, Phàm đóng sầm cửa lại, khóa chốt rồi tiến về phía ta. Hình như ta có dự cảm chẳng lành… . “Nói đi, tại sao lại nói dối ta?” ° △ ° Cái gì? Chẳng lẽ bí mật đã bị phanh phui sao? Nếu thực sự là vậy thì ta sẽ rất khó sống… Đào Đào, mày đúng là bị điên rồi, nghĩ gì mà lừa được Ngô Diệc Phàm chứ? “Không phải nói dối.” Ta vẫn mặt dày không chịu thừa nhận. Cơ thể mất kiểm soát đã bắt đầu run run, ta hơi quay mặt đi để tránh ánh mắt kiên định như muốn giết người của Phàm. “Mà nói dối cái gì cơ chứ?” Phàm dùng lực nhẹ nâng cằm ta lên, đôi đồng tử xoáy sâu vào khuôn mặt ta. Bị nhìn chằm chằm như vậy làm ta có cảm giác khuôn mặt đang nóng bừng lên. Ta cố cựa quậy để tránh ánh nhìn từ đôi mắt màu café đó. Đôi mắt của Phàm rất đẹp, toát ra ánh mắt vô cùng câu dẫn và quyến rũ, nhìn vào đôi đồng tử đó sẽ khiến người đối diện vô cùng căng thẳng, như thể nhìn phải ánh mắt của Medusa. “Nhìn thẳng vào mắt ta đi.” Giọng nói đều đều vô cùng kiên định, có phần ra lệnh. Bây giờ đều bình đẳng rồi, không còn là cậu chủ với người hầu, việc gì ta phải nghe theo chứ? . Nhưng rốt cuộc là vẫn không thể không nghe theo mệnh lệnh kia… TT^TT Ta miễn cưỡng quay mặt lại, bắt gặp ánh mắt kia trái tim bỗng chùng xuống. “Nói đi, tại sao lại nói dối? Rõ ràng em vẫn chưa kết hôn với ai. Tại sao lại thay đổi như vậy? Em chưa từng nói dối ta một câu.” Thật tức cười mà. “Phàm, ba năm rồi đó. Ai rồi cũng khác.” Ta cũng vì quá yêu Phàm mà không muốn anh có bất cứ mối quan hệ nào với người như ta nữa, thực sự không muốn vì ta mà Phàm phải từ bỏ đi sự nghiệp và hạnh phúc cả một đời như vậy. Vì thế, dù vẫn còn rất yêu, nhưng lúc nào cũng vậy, là ta tự buông tay trước. Nếu Phàm thực sự hiểu, chắc chắn sẽ không như bây giờ, chắc hẳn đã phải có một gia đình vô cùng hạnh phúc. . Ta cố tỏ ra lạnh lùng và xa cách hết mức có thể, ánh mắt xa lạ đối diện với đôi đồng tử kia. “Em nói ai rồi cũng khác sao? Nhìn xem, chẳng có gì thay đổi ở đây cả. Ta vẫn còn rất yêu em nên mới lục tung cả thế giới này lên để tìm em, tình cảm dành cho em vẫn luôn không đổi. Tại sao lại rời bỏ ta? Tại sao lại thay đổi?” Phàm nói miên man một hồi, đồng thời không kiềm chế được bản thân mà kéo ta vào lòng ôm chặt. Ta chỉ bất lực dựa vào vòng tay đó mà nhìn thân ảnh quen thuộc đã khắc sâu vào tâm trí, ánh mắt thẫn thờ nhìn về vô định. Hơi thở và mùi hương cơ thể vẫn vấn vít quanh đây. . Không được! Đây không phải lúc nghĩ đến cái đó… ╥﹏╥ . “Đừng nói dối nữa. Chính là em vẫn còn yêu ta.” Phàm vùi đầu vào vai ta, bàn tay luồn vào tóc rồi xiết nhẹ. . “Phải, là vẫn còn yêu.” Thực sự chẳng thể nào nói dối mà không chớp mắt với con người này. “Nhưng vì yêu mới phải làm như vậy.” Phàm tỏ vẻ hài lòng khi cuối cùng ta cũng chịu thừa nhận, nhưng lại càng ngạc nhiên gấp vạn khi nghe một lí do rất không liên quan. “Em nói vì yêu ta nên mới phải rời bỏ ta sao? Thật nực cười.” Ta gạt mình ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh, bản thân không kìm nén được mà nói ra hết những gì mà trong đầu đang nghĩ đến. Đúng là cái miệng làm hại cái thân. ლ¯ロ¯ლ “Không phải rời xa nhau thì cả hai sẽ đều hạnh phúc sao? Mối quan hệ này không được chấp thuận cuối cùng cũng chỉ đi vào bế tắc thôi! Bây giờ thì sao, đều có hạnh phúc của riêng mình rồi mà. Em nhận con nuôi và sống cùng nó bình bình đạm đạm. Anh vẫn là tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, nên kết hôn với người phụ nữ nào đó môn đăng hộ đối mới phải, liệu chúng ta đến với nhau hạnh phúc được bao lâu?” Ta gần như là gào lên, Phàm chỉ ngỡ ngàng đứng nhìn ta. Nước mắt cũng tự dưng chực trào, mặc dù ta không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh dù chỉ là một chút. Bản thân ta không cần đến sự thương hại đó, trước đã tự vượt qua đau khổ như thế nào, bây giờ cũng có thể tự mình làm được. . “Ta…” Phàm có ý định lau nước mắt cho ta nhưng bàn tay theo phản xạ đã gạt ra. “Dù sao bây giờ cũng đã quá muộn rồi. Có thể ba năm chưa quên được, nhưng mười năm, hai mươi năm,… chắc chắn sẽ quên được.” “Đào Đào, nghe ta nói đã….” Nhưng chưa kịp nghe anh nói hết câu, ta đã cầm theo áo khoác rồi quay lưng đi thật nhanh. “Mọi chuyện đêm qua, và cả chuyện gặp anh, sẽ chỉ như là một giấc mơ. Tạm biệt, chúc anh hạnh phúc!” . Sau đó, một mực đi ra khỏi căn phòng đã in lại chút dấu ấn của lần ân ái đêm qua. Không hiểu sao nước mắt vẫn cứ tuôn trào, ướt đẫm cả khuôn mặt. Ta lắc đầu thật mạnh, an ủi bản thân không được buồn, ba năm qua đã sống như thế nào thì bây giờ vẫn tiếp tục sống như thế. Sẽ không chỉ vì một người trong hoài niệm mà lỡ đánh mất hạnh phúc của cả hai. Sẽ không vì một chút yêu thương mà trở nên ích kỉ. Sẽ không… Vì Đào Đào của ba năm sau cũng đã trưởng thành rồi. . . “Baba, ba khóc phải không?” Ta bế Diệc Tử trên tay, ôm con nhóc thật chặt. Con bé cũng tinh ý đoán ra hai mắt ta vẫn còn đỏ hoe. Hai bàn tay nhỏ khẽ sờ lên mặt ta “Ba đừng khóc. Khóc nhè là xấu ~” “Ừ ba không khóc đâu mà.” Ta cố tỏ ra vui vẻ, dụi dụi đầu vào cổ Diệc Tử, con nhóc cười khúc khích vô cùng đáng yêu. Bản thân ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. “Có phải chú đẹp trai làm ba khóc không?” Haiz, đột nhiên tim nhảy lên một nhịp. Sao lại có tật giật mình như vậy chứ? Rõ ràng là tự ta gào lên, tự ta khóc mà. . “Tất nhiên là không rồi. Ba bị đập đầu vào cánh cửa, đau quá ấy mà!” “Baba ngốc ~” “Diệc Tử có thích kẹo bông không? Baba sẽ mua cho con.” Con bé rất thích ăn loại kẹo làm từ đường, bông bông như đám mây bồng bềnh, khi cho vào miệng lập tức sẽ tan ra và để lại cảm giác ngọt lịm nơi đầu lưỡi. “Có có có a~” Diệc Tử buồn, chỉ cần ăn kẹo bông tâm tư sẽ vui trở lại. Thực sự rất muốn làm trẻ con, chỉ cần ăn kẹo bông sẽ trôi đi hết những nỗi buồn cư ngụ trong lòng. Nhưng mà ta, ăn một nghìn lẻ một cây kẹo bông có lẽ cũng chỉ cảm thấy no căng bụng chứ chẳng thể bớt buồn hơn được bao nhiêu. ╮ ̄▽ ̄”╭ . . Vì chuyện của Phàm mà mấy ngày nay tâm trạng đều không được tốt. Trông coi thư viện thì lúc về quên cả khóa cửa, làm ở cửa hàng tiện lợi còn tính giá nhầm làm ông chủ ở đó tức giận, về đêm còn uể oải hơn, làm việc ở cửa hàng ăn nhanh Mc Donald thì chậm như rùa bò, phục vụ bị khiển trách,… Ngay cả mọi ngày thường hay tranh đồ ăn với Diệc Tử thì mấy hôm nay lại ăn uống kém đi nhiều. ヽ*´Д`*ノ Trước kia khi buồn sẽ tuyệt đối không nói ra, tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài. Nhưng bây giờ thì đến Nghệ Hưng và bà Brown hàng xóm cũng nhận ra. Anh hàng xóm tốt bụng thì dứt ruột tặng ta một cây hoa ly, bà hàng xóm tốt bụng thì hay mang cho ta đồ ăn, hoa quả,… Rốt cuộc cũng chỉ để cho ta vui vẻ hơn. Lại còn được cả con nhóc Diệc Tử kia, ta đi làm về mệt muốn chết còn bắt ta chơi đồ hàng với nó Nhưng đến cả người cũng không thể nhấc nổi, chỉ lười biếng nằm một chỗ. Con nhóc dỗi hờn, chạy sang nhà Nghệ Hưng với điệu bộ Con không chơi với ba nữa, chơi với chú Lay vui hơn ~~~’ . Ngay cả bảo bối nhỏ cũng bỏ mặc ta thì thân già này biết sống sao chứ? ╯‵□′╯︵┻━┻ *lật bàn* . . Sau n ngày, cuối cùng ta cũng lấy lại được một chút sức sống. Về cơ bản là dường như Phàm không còn xuất hiện trong cuộc sống của ta nữa, cũng có chút hụt hẫng. Nhưng mà là tự ta muốn vậy mà, bây giờ còn tiếc nuối cũng quá muộn. Đôi khi bận bịu tưởng chết, cũng chính là lúc chỉ chú tâm vào công việc mà không bị phân tâm về Phàm nữa, tưởng như quên đi được. Nhưng con nhóc Diệc Tử luôn mồm hỏi ta chú đẹp trai đâu, sao không đến chơi với con, bla bla… lại làm ta vô thức nhớ đến. Có khi phải mười năm, hai mươi năm mới quên đi được thật. TTwTT Cuộc sống gần như đã quay về quỹ đạo vốn có, ngày ngày đi làm kiếm tiền, cuộc sống bình bình đạm đạm chỉ có Diệc Tử và hàng xóm, rốt cuộc thì ta cũng chỉ cần điều đơn giản như vậy thôi. . . Như thường lệ, ta từ cửa hàng tiện lợi về nhà cũng đã là 5 giờ chiều. Diệc Tử thì ta gửi ở vườn trẻ, bây giờ chắc Nghệ Hưng cũng đi đón con nhóc giùm ta rồi nên ta ngả mình xuống giường nhỏ đánh một giấc say sưa. Lúc tỉnh dậy đã là 6 giờ tối, ta vội vàng đi nấu cơm, tiện thể sang nhà Nghệ Hưng đón Diệc Tử về. Con nhóc biết ta bận rộn công việc nên cũng chơi rất ngoan, không còn nghịch ngợm như trước. . Bỗng nhiên, con bé giơ bàn tay nhỏ đến trước mặt ta, mặt mếu máo. “Zitao baba, con bị mất vòng vòng rồi.” Ta vội nhìn theo ánh mắt con nhóc, chiếc vòng bạc ta tặng con bé hồi sinh nhật 3 tuổi của nó giờ đã không cánh mà bay. Con gái à, chơi phải biết giữ chứ, tiền của ba cả đó TTwTT Nhưng mà biết nó làm rơi ở đâu chứ, bây giờ cũng tối rồi. Ta đành ôm Diệc Tử rồi dỗ dành con nhóc. “Vòng vòng mất thì để mai ba mua cho con cái khác nha~” Thực ra làm gì có tiền mua thêm hả con? TTwTT Nửa tháng lương của ta chứ ít ỏi đâu. “Không chịu đâu. Vòng vòng của con!!” Con bé ngoan được vài hôm, bây giờ lại gào khóc cả xóm nghe thấy. Ta cuống cuồng vỗ về nó. “Được rồi, được rồi, đi tìm.” Đến mệt với bảo bối nhỏ này a~ . Đầu tiên vẫn là mặt dày đến lục tung nhà của bà Brown và anh hàng xóm Nghệ Hưng, nhưng cuối cùng lại không có. Mặc dù điều này là rất khó với một con nhóc bốn tuổi rưỡi nhưng ta vẫn gặng hỏi Diệc Tử. “Tiểu công chúa, con có nhớ bị mất lúc nào không?” Diệc Tử nhìn ta với ánh mắt biết đã không đi tìm’, tiếp tục mếu máo. Haiz, mệt lắm nha~ Đến 9 giờ tối mà không tìm được chắc ta phải xin nghỉ làm thêm ca tối này mất. “Con chơi ở bãi biển với chú Lay. Lúc về nhà vòng vòng đã bị mất!” Thật khổ cho thân tôi mà Tìm cái vòng bạc bé bằng cái nắm đấm trên cả bãi cát lớn như vậy thì tìm đến hết đời cũng chẳng thấy. Chưa kể sóng đánh dạt đi rồi cũng nên. Nhưng để con nhóc khỏi khóc lóc kêu gào, ta vẫn dẫn nó ra bãi biển, có ý định sẽ chỉ tìm tượng trưng rồi nói là không tìm thấy. Chỉ là một cái vòng tay, trẻ con sẽ mau quên thôi. . Trời tối. Ở ngoài bãi biển cảnh vật đều mờ mờ ảo ảo. Không khí lạnh từ biển thổi vào làm cái thân già như ta co ro lại. Nhưng vẫn phải cố soi đèn tìm vòng cho Diệc Tử. Đột nhiên, Diệc Tử kéo kéo áo ta vẻ vội vã. “Baba, đằng kia có đèn sáng chưa kìa!” Con nhóc chỉ tay về phía bãi cát xa xa. Ta cũng tò mò nhìn theo. Con gái à, đấy là ngọn lửa lớn đang cháy, không phải đèn sáng đâu… . Khoan! Lửa ư? Á !!!! Cháy rồi sao? . Không thèm quan tâm đến lí do tại sao trên cát lại có thể có lửa cháy bập bùng như vậy, ta nghĩ vẫn đang có người ở đó và họ có thể bị thương bèn ôm lấy Diệc Tử rồi chạy thật nhanh về phía đó. Nhưng đến gần thì lại không phải ngọn lửa lớn mà chỉ là những ngọn nến được ai đó xếp vô cùng công phu. . Ồ! Lại còn hình trái tim a~ Thực lãng mạn đi. . Diệc Tử giãy giụa nhảy ra khỏi lòng ta, rồi chạy biến đi mất. Ta vội quay người lại chạy theo con bé. Đập ngay vào mắt là một thân ảnh cao lớn. Quen thuộc đến nỗi bịt mắt cũng có thể biết đó là ai. “Phàm…” Ta dường như không tin vào mắt mình. Người đứng trước mặt ta chắc chắn là anh, dù có thành tro bụi ta cũng nhận ra. Tạm dừng đã, ta tưởng Phàm phải về nước rồi chứ? Tại sao vẫn còn ở đây? Và trọng điểm là anh có liên quan gì đến đống nến này không? ლ¯ロ¯ლ “Ừm?” Chưa bao giờ thấy anh nở nụ cười dịu dàng ôn như như thế này. Nếu có thì trước kia cũng chỉ là đếm trên đầu ngón tay. “Nhìn đằng sau lưng em đi, đẹp không?” Thì ra là của anh… Nhưng mà của anh thì mắc mớ gì đến ta??? “Đống nến này là do anh chuẩn bị sao?” Ta vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Nếu Phàm chưa rơi vào chậu mật ong thì chắc chắn sẽ không có cảnh tượng cẩu huyết như trong phim như thế này. “Chính là như vậy. Và nó là dành cho em, Đào Đào.” Cho ta sao? Có nằm mơ không? Nếu là nằm mơ xin hãy để ta tỉnh lại…. “Xin lỗi, tôi đang bận…” May mà đang là trời tối nên ở bãi biển không có người mấy, nếu là ban ngày ta tình nguyện nhảy xuống biển để đỡ muối mặt! Ta làm bộ bận rộn, vội lướt qua vai Phàm và bước đi nhanh chóng. . Nhưng lần này, anh đã giữ được lấy tay ta, kéo ta sát lại người anh, cả hai cơ thể truyền không khí làm ta cảm thấy ấm áp vô cùng. Bàn tay lạnh lẽo cũng được bàn tay ấm áp ngọt ngào kia nắm lấy. Nói tim ta không đập, chân ta không run,… chính là nói dối a~ Ta vội gỡ tay mình ra khỏi bàn tay kia thì nhận ra người đó nắm tay mình thật chặt. “Đừng đi, ta sẽ không để em đi lần nào nữa đã để mất em quá nhiều lần rồi.” Thật là hiếm khi được nghe mấy lời sến súa làm ta nổi da gà như thế này TTwTT . Bất ngờ hơn nữa là, Phàm đột nhiên quỳ một chân xuống, từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ. Chân ta như mềm nhũn, không thể đứng vững được. Này ~ Hình như đây là mấy cảnh cầu hôn siêu cấp cẩu huyết trong phim Hàn Quốc. Ta một phần vì ngạc nhiên, sau đó là hồi hộp và lo lắng. Ta cứ thế lùi dần về phía sau, có lẽ sẽ dẫm phải mấy ngọn nến kia mất. Nhưng một bàn tay đã nắm chặt lấy ta, vô cùng ấm áp và mạnh mẽ, như thể sẽ sợ ta bỏ chạy khỏi mình. “Đào Đào, về bên ta. Ta đã lục tung cả thế giới để tìm em, ta đã từ bỏ tất cả địa vị và quyền lực chỉ xứng với em.” Gì chứ? Phàm đã từ bỏ chức vị tổng giám đốc Ngô thị sao? Chỉ vì ta sao? Nhưng mà không phải vì anh không xứng, mà chính là ta mới không xứng với một người như anh. “Anh… anh đã từ bỏ Ngô thị sao?” “Ừ. Em không cần bận tâm về vị thế nữa, vì bây giờ chúng ta như nhau. Em không cần bận tâm ai nói gì nữa, vì ta chắc chắn sẽ bảo vệ em. Em không cần bận tâm chúng ta hạnh phúc bao lâu, vì ta sẽ ở bên em mãi mãi.” Nói xong, Phàm nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của ta. Nghe những lời nói từ sâu thẳm trái tim của Phàm, ta không kìm nén được mà bật khóc. Đặc biệt là hai chữ mãi mãi’, nó làm ta cảm thấy vô cùng ấm áp và đầy yên tâm. Từng lời nói của anh, lúc nào cũng là sự kiên định, đã nói là sẽ làm. Nên những lời này, ta tuyệt đối tin tưởng. Thực ra, trong cuộc sống, con người ta ai cũng có rất nhiều cơ hội để làm một việc gì đó. Nhưng khi họ có cơ hội này, họ đã bỏ qua nó và chắc rằng sẽ còn cơ hội khác tuyệt hơn, đến cuối cùng, cơ hội tiếp theo lại không thể bằng cơ hội trước. Chắc chắn sẽ vô cùng tiếc nuối và ân hận. Và đôi khi, ai cũng phải mạo hiểm một lần, như vậy cuộc sống mới trở nên thú vị và đầy màu sắc. . Vì vậy, ta cũng sẽ mạo hiểm, thử cược hết trái tim mình vào vụ đặt cược quan trọng này xem sao. Ai mà biết được , nếu bỏ qua nó sẽ còn cơ hội nào khác tốt hơn chứ. Nhưng mà cũng vì ta vẫn còn yêu Phàm rất rất nhiều nữa. “Em… yêu anh…” Ta nói từng chữ trong nước mắt. Nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Phàm nghe câu trả lời của ta đột nhiên ôm chặt lấy ta, có lẽ là cái ôm ấm áp nhất, ngọt ngào nhất mà ta từng được nhận. Anh vùi đầu vào tóc ta thì thầm, hơi thở bạc hà xen lẫn trong gió. “Tử Đào, anh cũng yêu em.” Sau đó, không cần phải bàn cãi, chắc chắn là một nụ hôn siêu cấp ngọt ngào a~ . Đang hôn nhau thắm thiết, ta bỗng dưng nhìn thấy Diệc Tử đứng cạnh Nghệ Hưng, hai người đứng vỗ tay như đúng rồi =v= Còn con nhóc tì nhà ta thì cười vô cùng ranh mãnh, Nghệ Hưng thì giơ ngón tay cái, sau đó hai bàn tay tạo thành hình trái tim cố tình để cho ta nhìn thấy. Hừm, hai người đó dám thông đồng với nhau để bán đứng ta. Aaaaa, lại còn Phàm, chắc chắc anh đã phải nhờ Diệc Tử dụ ta ra ngoài bãi biển này nha… Nhưng mà thôi, bây giờ không phải là lúc quan tâm những chuyện khác, hôn đã! ~~~ . . . . “Diệc Tử, con có chịu gọi chú đẹp trai là baba không?” “Chịu liền! Nhưng mà còn Zitao baba thì sao?” “Thì cả hai sẽ đều là baba của con!” “Mỗi lần gọi baba thì cả Yifan baba và Zitao baba đều quay lại ạ?” “Thì con sẽ gọi ba là Zitao baba, còn gọi chú đẹp trai là Yifan baba. Chịu không?” “Như vậy thì dài lắm, mỏi miệng lắm.” “Nhóc tì khôn lỏi!” “Vậy thì con sẽ gọi Zitao baba là Zitao mama!” “Há há há!!!” “Phàm! Anh cười cái gì mà cười! Còn con, sao không gọi chú đẹp trai là mama mà gọi ta là mama? Con gọi ta là baba suốt còn gì?” “Vì chú đẹp trai cao hơn baba. À nhầm, mama. Hing hing~ “ “Há há há!” “Anh mà còn cười đểu thì chết với em!” “Em giỏi thì đảo chính’ xem sao! Nhìn xem, em còn không bằng Diệc Tử. Á há há!” “Còn dám thách sao? Nghĩ em không dám đảo chính’ à?” . —————- HOÀN —————- Cuối cùng thì cũng hoàn cái long fic này nha! TTwTT Hạnh phúc muốn chết mà! Ta chỉ muốn nói đôi điều với các readers đã theo chân ta từ chương 1 đến tận chương 44 là cảm ơn mọi người đã đọc fic của ta và ủng hộ nó, mặc dù ta phải thừa nhận là viết không ra gì và cũng không được chau chuốt như các fanfic khác; lại còn tiến độ lề mề chậm chạp, để các readers phải chờ lâu. Thật sự rất xin lỗi mọi người! Và cũng cảm ơn mọi người rất nhiều ^^ Và bây giờ thì chờ Phiên ngoại nhaaaa ~~~~ Yêu mọi người nhiều ❤ Chinese MainlandMysteryRomanceDramaComedyYouthSweet LoveDescription Yu Shuxin, a popular trainee of Youth With You 2, performs a lovely role again. The lovely girl works together with handsome and popular actors Li Yichang and Luo Mingjie to solve unusal cases!

cậu chủ a chậm lại đi